Bầu trời xanh
gió mát hiền lành
Cả nhà ta vui đùa trong nắng
Có con, có mẹ, có cha vui lắm
Cất tiếng cười xua tan đi cái nắng Nam Phi.
Con cứ vui đi chẳng phải lo nghĩ gì
Cuộc đời của con, con tự do tận hưởng
Sẽ có nhiều những khó khăn con không thể tưởng tượng
Nhưng có mẹ cha, con sẽ vừng vàng.
Đoàng!
Tiếng súng nổ khiến mẹ con ta bàng hoàng
Cha con nằm im, đớn đau, đầu máu chảy
Mẹ dẫn con đi thật nhanh, phải trốn chạy
Bởi có bao nhiêu con người, tay súng đứng quanh.
Họ đến nhanh và ra đi cũng rất nhanh
Họ lấy đi của cha con chiếc sừng dũng mãnh
Họ để cha con nằm đó trong sương lanh
Tội cho thân cha con này, bất hạnh biết bao.
Là Tê giác thì sao, chúng ta cũng
như bất cứ loài nào
Đều biết yêu thương, biết chở che, chăm sóc
Chúng ta cũng cần tự do, cần thiên nhiên bao bọc
Sao họ lỡ đến đây, đem giết chóc, thảm thương.
Có nhiều con đường, ta đâu biết có đau thương
Con hãy kiên cường, cha đi rồi con còn có mẹ
Chúng ta sẽ vượt qua nỗi đau này, tưởng chừng như không thể
Có nỗi buồn con
hãy cứ để trong tim.
Hạnh phúc đôi
khi chúng ta phải vất vả kiếm tìm
Thử thách, khó
khăn con sẽ có thêm sức mạnh
Làm sao chọn được
trời quang, mây tạnh
Nỗi đau sẽ lành,
nhưng vẫn sẽ buốt lạnh tim gan.
Con ước mơ được
đi khắp thế gian
Từ đồng xanh đến
cao nguyên lộng gió
Hãy dũng cảm
lên, hỡi con yêu bé nhỏ
Có mẹ ở đây rồi,
mẹ không bỏ con đâu!
Gửi con trai, Tê
Giác cưng yêu dấu!
Tác giả: Phùng Thu Cúc