Nội dung chuyên đề năm 2016: “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh về nêu cao tinh thần trách nhiệm, phong cách gương mẫu, nói đi đôi với làm”
HỌC TẬP VÀ LÀM THEO TẤM GƯƠNG ĐẠO
ĐỨC HỒ CHÍ MINH
VỀ NÊU CAO TINH THẦN TRÁCH NHIỆM,
PHONG CÁCH GƯƠNG MẪU, NÓI ĐI ĐÔI VỚI
LÀM
––––––––––
I.
TƯ TƯỞNG HỒ CHÍ MINH VỀ NÊU CAO TINH THẦN TRÁCH NHIỆM, PHONG CÁCH GƯƠNG MẪU,
NÓI ĐI ĐÔI VỚI LÀM
- Tư tưởng đạo
đức Hồ Chí Minh về nêu cao tinh thần trách nhiệm
1.1. Sự cần thiết phải nêu cao tinh thần trách nhiệm
– Trách nhiệm là một quan hệ xã hội; là điều mỗi người phải
làm, phải gánh vác hoặc phải nhận lấy… Mỗi người đều có một vị trí nhất định
trong gia đình, dòng họ, tập thể, tổ chức, địa phương, dân tộc, quốc gia, và
rộng nhất là nhân loại… Trong các mối quan hệ đó, trách nhiệm được hình thành
trên cơ sở những quy định của luật pháp, quy chế, quy ước, công ước… Trách
nhiệm còn được hình thành do dư luận xã hội và bị chi phối bởi dư luận xã hội.
– Tinh thần trách nhiệm là kết quả nhận thức đúng đắn về
trách nhiệm của con người, từ đó hành động tích cực, tự giác. Những người có
nhận thức và hành động như thế là có tinh thần trách nhiệm cao.
– Hồ Chí Minh đã nêu lên hệ thống các quan điểm toàn diện và
sâu sắc về những phẩm chất đạo đức của con người Việt Nam trong thời đại mới.
Trong đó, có vấn đề về tinh thần trách nhiệm. Người chỉ rõ:
+ Đạo đức công dân là tuân theo pháp luật nhà nước; tuân
theo kỷ luật lao động; giữ gìn trật tự chung… Đó là đóng thuế vì lợi ích chung.
Bảo vệ tài sản công cộng, bảo vệ Tổ quốc. Hăng hái thi đua cần, kiệm xây dựng
nước nhà,…
+ Trách nhiệm của cán bộ, đảng viên, công chức đối với Tổ
quốc, đối với Nhân dân bắt từ nguyên lý: “Nước lấy dân làm gốc”, “sự nghiệp
cách mạng là do Nhân dân tiến hành”, “Nhân dân là người làm ra lịch sử”… Người
khẳng định: Không có Nhân dân, Đảng, Chính phủ không đủ lực lượng. Sức mạnh
Nhân dân là vô địch. Trong bầu trời không gì quý bằng Nhân dân. Có dân là có
tất cả. Dễ mười lần không dân cũng chịu, khó trăm lần dân liệu cũng xong… Để
tập hợp và phát huy sức mạnh vô địch của Nhân dân, Đảng, Chính phủ có trách
nhiệm tổ chức, vận động nhân dân, giảng giải lý luận, chiến lược, sách lược cho
dân, làm cho dân nhận rõ tình hình, đường lối và định phương châm cho đúng.
+ Cán bộ, đảng viên, công chức và mọi công dân đều phải có
bổn phận đối với đất nước. Trong xã hội ta, nước là nước của dân; dân là chủ và
dân làm chủ, có trách nhiệm xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Nước độc lập thì ai
cũng được tự do; nếu mất nước thì ai cũng phải làm nô lệ. Trong chế độ mới, cán
bộ, công chức là người phụ trách trước đồng bào; thực hiện bổn phận trung thành
với Tổ quốc, với Nhân dân, tổ chức, lôi cuốn nhân dân. Trách nhiệm của cán bộ,
đảng viên, công chức theo tư tưởng Hồ Chí Minh tựu trung lại là “hết lòng hết
sức phụng sự Tổ quốc, phục vụ nhân dân”.
1.2. Quan điểm của Hồ Chí Minh về nêu cao tinh thần trách
nhiệm
Tích cực, tự giác thực hiện nhiệm vụ được giao:
– Khi được Đảng, Chính phủ hoặc cấp trên giao cho việc gì,
bất kỳ to hay nhỏ, khó hay dễ, cũng phải đem cả tinh thần, lực lượng ra làm cho
đến nơi đến chốn, vượt qua mọi khó khăn, gian khổ. Phải “có gan phụ trách”, dám
nghĩ dám làm, chủ động sáng tạo để có kết quả cao nhất.
– Phải luôn làm tròn trách nhiệm một cách tự giác, theo
lương tâm, lương tri; làm việc theo nhu cầu nội tâm cá nhân. Làm việc cẩu thả,
làm cho có chuyện, dễ làm khó bỏ, đánh trống bỏ dùi, gặp sao làm vậy, … là vô
trách nhiệm.
Ý thức đúng đắn về trách nhiệm của mình trên mọi cương vị,
vị trí công tác:
Tất cả mọi người, ở mọi địa vị, vị trí công tác, trong mọi
hoàn cảnh đều phải nêu cao tinh thần trách nhiệm. Chủ tịch hồ Chí Minh khẳng
định nghề nào cũng vinh quang và việc gì cũng phải cố gắng chuyên tâm, không
chủ quan, đại khái.
Thí dụ, người nấu bếp, luôn luôn lo làm cho cơm lành, canh
ngọt, bát đũa sạch sẽ. Không phí phạm của công… Như thế là có tinh thần trách
nhiệm, hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Người cán bộ quân sự, thì luôn luôn học hỏi chính trị và kỹ
thuật, chiến thuật. Luôn luôn săn sóc đến tinh thần và vật chất của chiến sĩ.
Đoàn kết nội bộ. Giúp đỡ nhân dân. Kiên quyết chấp hành mệnh lệnh trên giao
xuống. Khi đánh giặc thì thấm nhuần tinh thần quyết chiến, quyết thắng. Gặp
việc khó khăn thì cố tìm mọi cách giải quyết đúng. Như thế là có tinh thần trách
nhiệm.
Nắm vững chính sách và thực hiện đường lối quần chúng:
– Đảng và Chính phủ đề ra chính sách. Cán bộ phải nghiên
cứu, hiểu rõ, thấm nhuần chính sách ấy. Theo chính sách ấy mà điều tra,
nghiên cứu, nắm chắc hoàn cảnh thiết thực của đơn vị mình, địa phương mình. Rồi
đặt kế hoạch rõ ràng, tỉ mỉ, thiết thực, để giải thích, tuyên truyền, cổ động
quần chúng; làm cho mọi người hiểu rõ và ủng hộ chính sách của Đảng và Chính
phủ như là của họ, rồi thi đua thực hiện đầy đủ chính sách ấy. Như thế là làm tròn
nhiệm vụ.
– Để thực hiện chính sách, làm trọn nhiệm vụ, cán bộ chẳng
những phải chịu khó giải thích, tuyên truyền, cổ động, mà còn phải bàn bạc với
quần chúng, hỏi han ý kiến, gom góp sáng kiến của quần chúng. Lãnh đạo quần
chúng và hoan nghênh quần chúng phê bình. Tóm lại, “phải đi đúng đường
lối quần chúng. Thế là có tinh thần trách nhiệm đối với
Đảng, đối với Chính phủ, đối với nhân dân”[1].
Người bảo: “Mỗi tư tưởng, mỗi câu nói, mỗi chữ viết, phải tỏ rõ cái tư tưởng và
lòng ước ao của quần chúng”. “Phải đưa chính trị vào giữa dân gian”. “Trước
kia, việc gì cũng từ “trên dội xuống”. Từ nay việc gì cũng phải từ “dưới nhoi
lên”. Cần phải loại bỏ cho bằng được tình trạng: “… đem hai chữ “mệnh lệnh” làm
thành một bức tường để tách rời Đảng và Chính phủ với nhân dân, tách rời lợi
ích của nhân dân với chính sách của Đảng và Chính phủ”
Trái ngược với tinh thần trách nhiệm là bệnh quan liêu, mệnh
lệnh, chủ quan, tự tư tự lợi:
– Theo Hồ Chí Minh, quan liêu là xa rời thực tế, xa rời quần
chúng nhân dân, xa rời mục tiêu lý tưởng của Đảng. Bệnh quan liêu là nguy cơ
lớn nhất của Đảng cầm quyền, là nguyên nhân của nhiều căn bệnh khác. Quan liêu
dẫn tới chủ quan, mệnh lệnh, hấp tấp, khi gặp khó khăn thì dễ dao động, ngả
nghiêng…
– Đối với cán bộ, đảng viên, công chức, bệnh quan liêu dẫn
tới chỉ biết dùng mệnh lệnh, không biết giải thích, tuyên truyền, “không sát
công việc thực tế, không theo dõi và giáo dục cán bộ, không gần gũi quần chúng”[2].
Trong công việc thì “Chỉ biết khai hội, viết chỉ thị, xem báo cáo trên giấy, chứ
không kiểm tra đến nơi đến chốn”[3]. Chỉ biết lo cho mình, không quan tâm đến
nhân dân, đến đồng chí. Trước mặt dân chúng thì lên mặt “quan cách mạng”.
Miệng thì nói dân chủ, nhưng làm việc theo lối “quan” chủ. Miệng thì nói “phụng
sự quần chúng”, còn thực tế thì “chỉ biết ăn sang, diện cho kẻng; chẳng những
không lo phụng sự nhân dân, mà còn muốn nhân dân phụng sự mình”[4]
– Theo Hồ Chí Minh, bệnh quan liêu mệnh lệnh chỉ đưa đến một
kết quả là hỏng việc; “thành thử có mắt mà không thấy suốt, có tai mà không
nghe thấu, có chế độ mà không giữ đúng, có kỷ luật mà không nắm vững. Kết quả
là những người xấu, những cán bộ kém tha hồ tham ô, lãng phí”[5]
– Nguyên nhân của bệnh quan liêu: do “Xa nhân dân; khinh
nhân dân; sợ nhân dân; không tin cậy nhân dân; không hiểu biết nhân dân; không
yêu thương nhân dân”. Quan liêu là kẻ thù của nhân dân, của bộ đội và của Chính
phủ, là “kẻ thù khá nguy hiểm, vì nó không mang gươm mang súng, mà nó nằm trong
các tổ chức của ta, để làm hỏng công việc của ta”[6],
là “bạn đồng minh của thực dân và phong kiến.
2.Tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh về phong cách gương mẫu, nói
đi đôi với làm.
Theo Hồ Chí Minh, gương mẫu thì trước hết phải làm gương
trong mọi công việc từ nhỏ đến lớn, được thể hiện thường xuyên, về mọi mặt…
Trước hết, chủ
yếu là gương mẫu trong ba mối quan hệ:
Đối với mình phải không tự cao tự đại, tự mãn, kiêu ngạo mà
luôn học tập cầu tiến bộ, luôn tự kiểm điểm để phát triển điều hay, sửa đổi
điều dở của bản thân, phải tự phê bình mình như rửa mặt hàng ngày.
Đối với người, luôn giữ thái độ chân thành, khiêm tốn, đoàn
kết, thật thà, không dối trá, lừa lọc, khoan dung, độ lượng.
Đối với việc, dù trong hoàn cảnh nào phải giữ nguyên tắc “dĩ
công vi thượng” (để việc công lên trên, lên trước việc tư).
Thứ hai, gương mẫu
là nói phải đi đôi với làm. Người chỉ dạy: “Nói miệng, ai cũng nói được… Trước
hết, mình phải làm gương,… gắng làm gương trong anh em, và khi đi công tác,
gắng làm gương cho dân. Làm gương cả về ba mặt: tinh thần, vật chất và văn hóa.
Không có gì là khó. Khó như cách mạng mà ta đã làm được và đã thành công. Muốn
làm được, ta phải: quyết tâm, trí tâm và đồng tâm. Ta nhớ ba chữ ấy, thực hành
làm gương nêu ba chữ ấy lên”. Hồ Chí Minh cho rằng, con người nói chung, đặc
biệt là người phương Đông, coi trọng thực hành hơn lý thuyết. Chính vì thế,
Người nhắc nhở đảng viên: “Trước mặt quần chúng, không phải ta cứ viết lên trán
chữ “cộng sản” mà ta được họ yêu mến. Quần chúng chỉ quý mến những người có tư
cách, đạo đức. Muốn hướng dẫn nhân dân, mình phải làm mực thước cho người bắt
chước”. Tự mình phải chính trước, mới giúp người khác chính. Mình không chính,
mà muốn người khác chính là vô lý.
Thứ ba, để giáo
dục bằng phương pháp nêu gương đạt kết quả cao, Người chủ trương: “Lấy gương
người tốt, việc tốt để hằng ngày giáo dục lẫn nhau là một trong những cách tốt
nhất để xây dựng Đảng, xây dựng các tổ chức cách mạng, xây dựng con người mới,
cuộc sống mới”. Trong gia đình, cha mẹ có thể là tấm gương cho các con, anh chị
là tấm gương đối với các em; trong nhà trường, thầy giáo, cô giáo là tấm gương
cho học trò; trong cơ quan, tổ chức thì cán bộ lãnh đạo là tấm gương cho cấp
dưới, người này có thể nêu gương cho người khác. Trong cuộc sống hàng ngày,
người cán bộ, đảng viên chẳng những phải có trách nhiệm tự tu dưỡng tốt để trở thành
con người có đời tư trong sáng, mà còn phải là tấm gương giúp nhân dân nhìn vào
đó làm những điều đúng, điều thiện, chống lại thói hư, tật xấu.
Hồ Chí Minh chỉ ra một triết lý sâu xa là cơm chúng ta ăn,
áo chúng ta mặc đều do mồ hôi, nước mặt của dân mà ra, nên chúng ta phải đền bù
xứng đáng cho dân. Cán bộ, đảng viên phải xông xáo, nhiệt tình, sâu sát nhân
dân, gương mẫu và dám chịu trách nhiệm trước dân cả về lời nói và việc làm;
phải luôn quyết tâm, bền bỉ, chịu đựng gian khổ, quan tâm và tìm mọi cách giải
quyết kịp thời, hiệu quả những nhu cầu mà nhân dân đặt ra, kể cả chấp nhận sự
hy sinh để bảo vệ dân, phấn đấu vì sự ấm no, hạnh phúc của nhân dân. Tư tưởng
đạo đức ấy đã tạo nên một phong cách nêu gương của Người- người lãnh tụ kính
yêu của cách mạng Việt Nam; người suốt đời phấn đấu, hy sinh vì đất nước, vì
dân tộc, đời tư trong sáng, cuộc sống riêng giản dị; người mà cả cuộc đời là
một tấm gương lớn cho các thế hệ con cháu mãi mãi noi theo.
Về nói đi đôi với làm và sự cần thiết phải nói đi đôi
với làm:
– Theo Bác Hồ, nói đi đôi với làm là nguyên tắc đầu tiên
trong ba nguyên tắc đạo đức cách mạng: Nói thì phải làm, xây đi đôi với chống
và tu dưỡng đạo đức suốt đời. Trong bài giảng “Tư cách một người cách mệnh” Bác
viết:
“Tự mình phải:
Cần kiệm.
Hòa mà không tư.
Cả quyết sửa lỗi mình.
Cẩn thận mà không nhút nhát.
Hay hỏi.
Nhẫn nại (chịu khó).
Hay nghiên cứu, xem xét.
Vị công vong tư.
Không hiếu danh, không kêu ngạo.
Nói thì phải làm”[7].
– Về bản chất, “nói đi đôi với làm” không chỉ là nguyên tắc
đạo đức, lẽ sống, phương châm hoạt động mà còn là biểu hiện sinh động cụ thể
của việc quán triệt sâu sắc nguyên tắc thống nhất giữa lý luận với thực tiễn,
giữa suy nghĩ và hành động, giữa tư tưởng đạo đức và hành vi đạo đức của mỗi
người.
– Đối với mỗi người để thực hiện được “Nói đi đôi với làm”
phải có nhận thức đúng và quyết tâm vượt qua chính mình. Có nhận thức
đúng nhưng không vượt qua được sự cám dỗ của lợi ích cá nhân ích kỷ sẽ dẫn đến
nói không đi đôi với làm. Để nói đi đôi với làm, cần có sự cố gắng, bền bỉ và
quyết tâm, bởi bất kỳ công việc nào, nhiệm vụ gì, dù lớn hay nhỏ, khó hay dễ,
phức tạp hay đơn giản, nhưng nếu không ra sức phấn đấu thì cũng không thể làm
được.
– Nói đi đôi với làm thể hiện bằng kết quả công việc. Kết
quả công việc là
thước đo ý thức trách nhiệm. Với các cán bộ, đảng viên,
người lãnh đạo thì lời
nói đi đôi với việc làm lại càng quan trọng và cần thiết, vì
cán bộ là gốc của mọi công việc, là tấm gương để quần chúng noi theo. Nói đi
đôi với làm chính là biểu hiện của sự gương mẫu, trung thực, trong sáng của cán
bộ, đảng viên, công chức trong thực hành đạo đức: “một tấm gương sống còn có
giá trị hơn một trăm bài diễn văn tuyên truyền”[8]
Về quan điểm “nói đi đôi với làm”:
Nói phải đúng chủ trương, chính sách của Đảng và Nhà nước,
không xuyên tạc, nói sai:
– Cán bộ, đảng viên phải nắm
vững đường lối cách mạng của Đảng trong toàn bộ tiến trình cách mạng và được cụ
thể hóa trong từng giai đoạn. Nắm vững đường lối cách mạng để thực hiện cho
đúng, để tuyên truyền, giáo dục, vận động nhân dân làm theo cho đúng. Phải rèn
luyện bản lĩnh vững vàng để có niềm tin vào mục tiêu lý tưởng cách mạng của Đảng,
với sự nghiệp cách mạng, bảo vệ nền độc lập dân tộc và xây dựng xã hội tự do,
ấm no, hạnh phúc cho nhân dân.
– Để nói đúng quan điểm, đường lối của Đảng, cán bộ, đảng
viên phải nghiêm túc nghiên cứu, học tập lý luận Mác – Lênin. Hồ Chí Minh coi
lý luận như cái kim chỉ nam, nó chỉ phương hướng cho chúng ta trong việc thực
tế. Không có lý luận thì lúng túng như nhắm mắt mà đi. Phải kiên quyết chống
bệnh chủ quan “khinh lý luận”. Người thường nhắc một luận điểm cực kỳ quan
trọng của Lê-nin: Không có lý luận cách mạng thì không có phong trào cách mạng.
Chỉ có Đảng nào có được lý luận tiền phong hướng dẫn thì mới làm tròn vai trò
chiến sĩ tiền phong.
Không được “nói một đàng làm một nẻo”:
– Theo Hồ Chí Minh, lời nói đi đôi với việc làm, nói được
làm được, sẽ mang lại những hiệu quả lớn, được nhiều người hưởng ứng và làm
theo. Khi đề ra công việc, phải tránh cách nói chung chung, đại khái và khó
hiểu. Khi nói cần phải cụ thể, thiết thực, từ nhỏ đến lớn, từ thấp đến cao, từ
dễ đến khó. Cán bộ, đảng viên phải nói đi đôi với làm, nói trước làm trước.
– Không được nói nhiều làm ít hoặc nói mà không làm. Nếu
chính mình tham ô mà bảo người khác liêm khiết thì không được. Nếu nói
rằng phải cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư, mà bản thân mình lại lười
biếng, không hoàn thành những công việc được giao, luôn tìm cách tham ô, không
tiết kiệm, sống hoang phí, xa hoa,… thì những lời nói đó sẽ không có tác dụng.
– Để chống việc nói một đàng làm một nẻo còn cần xác định rõ
trách nhiệm của mình. Mỗi người, mỗi ngành, mỗi giới, mỗi tầng lớp nhân dân đều
có những công việc, nhiệm vụ cụ thể, không chung chung đại khái, dẫn đến nói
chung, ai cũng nói được, nghe thì hay, nhưng không biết thực hiện thế nào. Nói
đi đôi với làm yêu cầu phải đi sâu đi sát, kiểm tra đôn đốc kết quả của việc
thực hiện những công việc đã đề ra, không thể làm theo lối quan liêu, như cách
“tỉnh gửi giấy về huyện, huyện gửi giấy về xã…”[9].
Không được hứa mà không làm:
– Lời hứa chỉ có giá trị khi đi liền với việc làm cụ thể.
“Làm” ở đây chính là hành động, là hoạt động thực tiễn, là tổ chức thực hiện,
đưa chủ trương đường lối của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước vào cuộc
sống, từ việc nhỏ đến việc lớn mang ý nghĩa thiết thực, Hồ Chí Minh yêu cầu cán
bộ, đảng viên đã nói thì phải làm, “Nói ít, bắt đầu bằng hành động”[10];
“Tốt nhất là miệng nói, tay làm, làm gương cho người khác bắt
chước”[11].
– Đối với Đảng ta, Hồ Chí Minh yêu cầu “Đảng phải luôn luôn
xét lại những nghị quyết và chỉ thị của mình đã thi hành thế nào. Nếu không vậy
thì những nghị quyết và chỉ thị đó sẽ hóa ra lời nói suông mà còn hại đến
lòng tin cậy của nhân dân đối với Đảng”[12]
– Hồ Chí Minh cho rằng, với trình độ giác ngộ và dân trí
ngày càng cao, không phải cứ nghe cán bộ nói là quần chúng sẽ làm theo mà họ
xem việc cán bộ làm. Cán bộ, đảng viên “cần phải óc nghĩ, mắt trông, tai nghe,
chân đi, miệng
nói, tay làm. Chứ không phải chỉ nói suông, chỉ
ngồi viết mệnh lệnh… phải thật thà nhúng tay vào việc”[13].
II.
TẤM GƯƠNG ĐẠO ĐỨC HỒ CHÍ MINH VỀ NÊU CAO TINH THẦN TRÁCH NHIỆM, PHONG CÁCH
GƯƠNG MẪU, NÓI ĐI ĐÔI VỚI LÀM
1.Tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh nêu cao tinh thần trách
nhiệm
– Ra đi tìm đường cứu nước, Hồ Chí Minh mang theo hoài bão,
khát vọng giành lại nền độc lập cho Tổ quốc. Những hoạt động của Người trong
thời gian tìm đường cứu nước (1911-1920) là công việc tự giác, là trách nhiệm
của một người dân đối với Tổ quốc, đối với Nhân dân. Suốt gần mười năm trải qua
bao nhiêu gian khổ tìm tòi, chiêm nghiệm, khám phá…, cuối cùng Người đã tìm
thấy, hoàn thành trách nhiệm đầu tiên do chính mình đặt ra.
– Sau khi tìm được con đường cứu nước, Hồ Chí Minh tự xác
định trách nhiệm thức tỉnh dân tộc Việt Nam, trước hết là lớp trí thức thanh
niên yêu nước, về nhiệm vụ và con đường cứu nước, giải phóng dân tộc. Đầu năm
1930, Người đã hoàn thành được một nhiệm vụ có ý nghĩa quan trọng hàng đầu, đó
là sáng lập ra đội tiền phong của giai cấp công nhân và của cả dân tộc – Đảng
Cộng sản Việt Nam – để lãnh đạo toàn dân đấu tranh giành lại nền độc lập của Tổ
quốc.
– Vào đầu những năm 30 của thế kỷ trước, khi còn ở trong nhà
tù Victoria của thực dân Anh ở Hồng Kông, Hồ Chí Minh không nề gian khổ, đau
đớn, thậm chí hy sinh cả tính mạng của mình, mà nổi lo lớn nhất của Người là
những công việc mình làm chưa xong, ai sẽ tiếp tục làm thay. Người tâm sự: Đối
với người cách mạng, không gì khổ tâm bằng đã hoạt động được, lại mất liên lạc
với đoàn thể lâu ngày. Điều đó làm cho người cách mạng đêm, ngày cô độc.
– Khi trở lại Mát-scơ-va, Người được cử đi an dưỡng một thời
gian để phục hồi sức khỏe. Tại Xô-chi trên bờ biển Đen, Người đặt kế hoạch tập
luyện để phục hồi sức khỏe, sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ mới. Trong thời gian
nhận công tác tại Viện Nghiên cứu các vấn đề dân tộc và thuộc địa, Người trăn
trở, sốt ruột về tình trạng “không hoạt động”, coi đó là một tình cảnh đau
buồn, vì như “như là sống ở bên cạnh, ở bên ngoài của Đảng”. Người sốt sắng nêu
yêu cầu được hoạt động, mong muốn nhanh chóng được trở về nước cùng Đảng ta
lãnh đạo cách mạng.
– Ngay sau khi về nước, đầy khó khăn, gian khổ…, Bác khẩn
trương bắt tay vào thực hiện nhiều công việc quan trọng, chuẩn bị khởi nghĩa
giành chính quyền. Người kêu gọi nhân dân tham gia Mặt trận Việt Minh, coi
trách nhiệm cứu quốc là việc chung, ai là người Việt Nam đều phải kề vai gánh
vác một phần trách nhiệm. Người xác định trách nhiệm của mình: “Riêng phần tôi,
xin đem hết tâm lực đi cùng các bạn, vì đồng bào mưu giành tự do độc lập, dầu
phải hy sinh tính mệnh cũng không hề”[14].
– Người đã vượt qua 13 tháng bị đọa đày trong hơn 30 nhà
giam của chính quyền Quốc dân Đảng Trung Quốc tại tỉnh Quảng Tây. Trong hoàn
cảnh lao tù, Người xác định “Muốn nên sự nghiệp lớn, tinh thần càng phải cao”[15],
“Tai ương rèn luyện tinh thần thêm hăng”[16].
Việc bị bắt, Người tự nhận là vì “hành động không đủ khôn khéo để đồng bào,
đồng chí phải phiền lòng”[17].
Lời tâm sự của Người đã nói lên ý thức với tinh thần trách
nhiệm cao cả: “ Cả đời tôi chỉ có một mục đích, là phấn đấu cho quyền lợi Tổ
quốc, và hạnh phúc của nhân dân. Những khi tôi phải ẩn nấp nơi núi non, hoặc ra
vào chốn tù tội, xông pha sự hiểm nghèo – là vì mục đích đó… Bất kỳ bao giờ,
bất kỳ ở đâu, tôi chỉ theo đuổi một mục đích, làm cho ích quốc lợi dân”[18]
– Từ sau năm 1945, với cương vị là người đứng đầu Đảng và
Nhà nước, trong hoàn cảnh cách mạng “ngàn cân treo sợi tóc” những năm 1945 –
1946, Người xác định trách nhiệm quan trọng nhất là cùng với Đảng với dân bảo
vệ được nền độc lập dân tộc mới giành được, để xây dựng đất nước, mang lại tự
do, hạnh phúc cho nhân dân.
– Trong quan hệ với Nhà nước và Nhân dân, Hồ Chí Minh nhận
thức rõ đó là nhận sự ủy thác của quốc dân, đồng bào; hoàn thành trách nhiệm
được Tổ quốc giao phó “cũng như một người lính vâng mệnh lệnh của quốc dân ra
trước mặt trận”[19] nhằm
làm cho “nước ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai
cũng được học hành”[20];
xây dựng một nước Việt Nam hòa bình, thống nhất, độc lập, dân chủ, giàu mạnh và
góp phần xứng đáng vào sự nghiệp cách mạng thế giới…
– Trong lãnh đạo cách mạng, có lúc Đảng phạm sai lầm, khuyết
điểm. Hồ Chí Minh đã thể hiện tinh thần dám chịu trách nhiệm, không né tránh,
thay mặt Đảng, Nhà nước xin lỗi nhân dân. Trong Thư gửi đồng bào nông
thôn và cán bộ nhân dịp cải cách ruộng đất ở miền Bắc căn bản hoàn thành, sau
khi nêu những khuyết điểm, sai lầm của Đảng, Người viết “Trung ương Đảng và
Chính phủ đã nghiêm khắc kiểm điểm những sai lầm, khuyết điểm ấy và đã có kế
hoạch kiên quyết sửa chữa, nhằm đoàn kết cán bộ, đoàn kết nhân dân, ổn định
nông thôn, đẩy mạnh sản xuất”[21].
2.Tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh về phong cách gương mẫu, nói
đi đôi với làm
Trong suốt cuộc đời hoạt động cách mạng đầy gian khổ, hy
sinh, Bác luôn là một tấm gương đạo đức mẫu mực cho mọi người học tập và noi
theo. Ở Người đã đạt tới sự thống nhất chặt chẽ giữa nói và làm, giữa giáo dục
đạo đức và nêu gương đạo đức, đạt tới sự nhất quán giữa công việc và đời tư,
giữa đạo đức vĩ nhân và đạo đức đời thường. Khi địa vị càng cao, uy tín càng
lớn, Hồ Chí Minh càng ra sức tự hoàn thiện, trở thành tấm gương đạo đức trọn
vẹn. Người cho rằng: “Nói chung thì các dân tộc phương Đông đều giàu tình cảm,
và đối với họ một tấm gương sống còn có giá trị hơn một trăm bài diễn văn tuyên
truyền”. Người đòi hỏi mỗi cán bộ, đảng viên phải làm kiểu mẫu trong công tác
và lối sống, trong mọi lúc, mọi nơi, nói phải đi đôi với làm để quần chúng noi
theo.
Những vấn đề cần nắm vững khi học tập và làm theo phong cách
gương mẫu:
Học tập bà làm theo phong cách gương mẫu của Người là một
việc làm rất quan trọng và cần thiết đối với sự nghiệp cách mạng ở nước ta hiện
nay. Đây là trách nhiệm, đồng thời cũng là vinh dự của người cán bộ cách mạng.
Trong đó, mỗi cán bộ, đảng viên cần chú ý một số vấn đề cơ bản sau.
Một là, trong
mọi hoạt động lãnh đạo và quản lý, cán bộ, đảng viên phải luôn luôn phát huy
vai trò độc lập, tự chủ, sáng tạo, dám nghĩ, dám làm, lấy lợi ích của Đảng, của
nhân dân làm cơ sở cho hoạt động của mình.Đây là một yêu cầu rất quan trọng,
thể hiện vai trò tiên phong gương mẫu đối với sự nghiệp cách mạng của Đảng và
của dân tộc.
“Đảng viên đi trước, làng nước theo sau”, người đảng viên
không sợ khó, không sợ khổ mà phải tiên phong trên tất cả các lĩnh vực của đời
sống xã hội, phải làm gương trong mọi công việc từ nhỏ đến lớn, thể hiện thường
xuyên, về mọi mặt, phải cần, kiệm, liêm, chính, chí công, vô tư, nói đi đôi với
làm, trong đó chủ yếu trên ba mối quan hệ đối với mình, đối với người, đối với
việc.
Hai là, cán bộ,
đảng viên phải luôn gần dân, sâu sát dân, nắm bắt được nguyện vọng của quần
chúng nhân dân.
Đảng ta là đảng cầm quyền, vì vậy, nhiều cán bộ, đảng viên
là những người lãnh đạo, quản lý. Theo Bác Hồ, đội ngũ cán bộ muốn hoàn thành
tốt nhiệm vụ thì phương pháp lãnh đạo, phong cách quản lý, cách tổ chức, cách
đặt kế hoạch phải phù hợp với quần chúng. “Bất cứ việc to việc nhỏ, chúng ta
phải xét rõ và làm cho hợp trình độ văn hóa, thói quen sinh hoạt, trình độ giác
ngộ, kinh nghiệm tranh đấu, lòng ham, ý muốn, tình hình thiết thực của quần
chúng, Do đó mà dịnh cách làm việc, các tổ chức. Có như thế, mới có thể kéo
được quần chúng”. “Bao nhiêu cách tổ chức và cách làm việc, đều vì lợi ích của
quần chúng, vì cần cho quần chúng. Vì vậy, các tổ chức và cách làm việc nào
không phù hợp với quần chúng thì ta phải có gan đề nghị lên cấp trên để bỏ đi
hoặc sửa lại. Cách nào hợp với quần chúng, quần chúng cần, thì dù chưa có sẵn,
ta phải đề nghị lên cấp trên mà đặt ra. Nếu cần làm thì cứ đặt ra, rồi báo cáo
sau, miễn là được việc”. Trong chế độ xã hội mới, “bao nhiêu lợi ích đều về
dân”, do vậy, đội ngũ cán bộ phải luôn sâu sát quần chúng, xuất phát từ quần
chúng để rèn luyện, điều chỉnh tác phong, phương pháp làm việc.
Ba là, cán bộ,
đảng viên phải luôn luôn gương mẫu trong công tác cũng như trong đời sống sinh
hoạt hàng ngày.
Cán bộ, đảng viên với tư cách là những người lãnh đạo, quản
lý, ví như “cái đầu”, “bộ óc” của quần chúng nhân dân, do vậy, cán bộ, đảng
viên phải là người tiên phong gương mẫu trong mọi hoàn cảnh. Tiên phong, gương
mẫu đòi hỏi đội ngũ cán bộ phải miệng nói, tay làm, thống nhất lời nói với hành
động, thực hiện lý luận gắn với thực tiễn. Đây là những biểu hiện không thể
thiếu của tác phong sâu sát thực tế, là yếu tố tạo nên niềm tin của quần chúng.
Cơ sở tạo nên sự bền vững của mối quan hệ cán bộ-nhân dân.
Mỗi cán bộ, đảng viên phải hết sức nghiêm túc thực hiện cần,
kiệm, liêm, chính, chí công, vô tư, kiên quyết đấu tranh với tệ quan liêu, tham
nhũng, lãng phí … Bởi lẽ, cần kiệm, liêm, chính là những giá trị, chuẩn mực cốt
lõi nhất của đạo đức cách mạng. Trong thực tế, có thực hiện cần, kiệm, liêm,
chính, người cán bộ cách mạng mới được dân mến, dân tin, dân phục, mới có thể
công tâm, sâu sát, gắn bó mật thiết với quần chúng nhân dân. Mặt khác, danh dự
và uy tín của người cán bộ cách mạng biểu hiện tập trung nhất trong hiệu quả
của hành động cách mạng. Bởi vậy, lãng phí xa hoa, phô trương hình thức luôn
luôn xa lạ với những người có tác phong sâu sát quần chúng.
Hồ Chí Minh phê phán: Có người cho rằng “Phải ăn mặc bảnh
mới giữ được oai tín, giữ được thể diện. Nói thế hết sức sai. Muốn có oai tín
thể diện, thì phải làm việc cho giỏi. Nếu ăn mặc bảnh, mà được oai tín thể
diện, thì mấy chàng Sở Khanh chẳng nhiều thể diện oai tín lắm ư”. Hiện nay, có
không ít cán bộ ăn chơi hoang phí, xa xỉ, trong khi nhân dân còn nhiều người
nghèo khổ, họ không biết hoặc cố tình quên rằng, hoang phí, lãng phí công sức,
tiền của nhân dân “là một tội ác”. Cũng có không ít cán bộ thể hiện uy tín, thể
diện của mình bằng những trang bị vật chất xa hoa mà ít quan tâm đến hiệu quả
công việc, đến nguyện vọng của quần chúng nhân dân; họ không biết rằng, làm như
vậy là họ đã tự xa dân, tự đánh mất đi niềm tin của quần chúng.
Tấm gương của Bác về “nói đi đôi với làm”:
– Nói đi đôi với làm là một trong những phẩm chất sáng ngời
của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Theo các nhà nghiên cứu, toàn bộ cuộc đời Hồ Chí Minh
thực hành năm nội dung căn cốt nhất: Thực hành lý luận; thực hành dân chủ; thực
hành dân vận; thực hành đại đoàn kết; thực hành đạo đức cách mạng và đạo đức
làm người. Thực hành nghĩa là nói thống nhất với làm, chú trọng làm, nói ít làm
nhiều.
– Hồ Chí Minh thường nhắc nhở: Nói cái gì phải cho dân tin –
nói và làm cho nhất quán. Với quan niệm đó, trong suốt cuộc đời mình, Người đã
thực hiện một cách nghiêm túc và đầy đủ nói đi đôi với làm. Ở Hồ Chí Minh, lời
nói đi đôi với hành động, lý luận đi đôi với thực tiễn, nói là để mà làm, làm
phải đúng như đều đã nghĩ, đã nói. Hơn nữa, Người nói ít, nhưng làm nhiều, có
những vấn đề đạo đức Người không nói mà chỉ làm. Thống nhất giữa lời nói và
việc làm là nguyên tắc đạo đức của Hồ Chí Minh, là sự thể hiện tấm gương thực
hành đạo đức của bản thân Người.
– Sức thuyết phục mạnh mẽ trong tấm gương đạo đức của Hồ Chí
Minh là ở chỗ, nói luôn luôn đi đôi với làm, dù việc lớn hay nhỏ, tự mình phải
làm gương trước. Người quan niệm: “Muốn hướng dẫn nhân dân, mình phải làm mực
thước cho người ta bắt chước…”[22];
tự mình phải chính trước, mới giúp người khác chính, mình không chính mà muốn
người khác chính là vô lý. “Nếu chính mình tham ô bảo người ta liêm khiết có
được không? Không được. Mình trước hết phải siêng năng, trong sạch thì mới bảo
người ta trong sạch, siêng năng được…”[23].
Tấm gương nói đi đôi với làm của Hồ Chí Minh bắt nguồn từ quan niệm của Người,
từ lòng dạ trong sáng, chính tâm, thật sự nêu gương của Người.
– Trong cuộc đời của Chủ tịch Hồ Chí Minh đã có biết bao câu
chuyện cảm động về việc nêu gương, nói đi đôi với làm:
Năm 1945, trước nạn đói trên miền Bắc, Người đề xuất toàn
dân tiết kiệm gạo giúp đồng bào bị đói và Người kêu gọi: “tôi xin đề nghị với
đồng bào cả nước, và xin thực hành trước: Cứ 10 ngày nhịn ăn một bữa,
mỗi tháng nhịn 3 bữa….”[24]. Những năm kinh tế khó khăn,
mọi người ăn cơm độn ngô, khoai, sắn, Người đề nghị nhà bếp là: cán bộ, nhân
dân ăn độn bao nhiêu phần trăm, phải nấu cơm độn cho Người từng ấy.
Trong nhiều chuyến thăm các địa phương, nhất là các chuyến
đi trong ngày, Hồ Chí Minh mang theo cơm nắm với muối vừng. Người nói: Người ta
dọn ra một bữa cơm sang, có khi Bác chẳng ăn đâu, nhưng rồi để lại cái tiếng:
Đấy, Bác Hồ đến thăm còn làm một bữa cơm sang, còn điều người này, người khác
từ giao tế sang, chuẩn bị cả buổi. Thế là tự Bác bao che cho cái chuyện xôi
thịt.
Khi ăn cơm, không bao giờ Người để rơi cơm, Bác bảo một hạt
cơm là một giọt mồ hôi của người nông dân. Đồng chí Phạm Văn Đồng đã nói: ăn
cơm với Cụ hàng trăm lần, lần nào cũng thấy Cụ không để rơi một hạt cơm. Bởi
vì, Cụ quý và tiết kiệm công sức của người làm ra lúa gạo. Chuyện nhỏ đức lớn
hài hòa ở một con người.
Người khước từ ở ngôi nhà sang trọng của Toàn quyền Đông
Dương trước đây mà chỉ ở ngôi nhà của người thợ điện; thường đi dép lốp, mặc áo
vá vai, dùng chiếc ô tô cũ, coi đó là “cái phúc của dân, đừng bỏ cái phúc đó
đi”. Mùa hè nóng bức, Người dùng chiếc quạt lá cọ, “để dành điện phục vụ cho
sản xuất, dành điện phục vụ sinh hoạt nhân dân”.
Bác làm những việc như thế, để thực hiện điều Người nói: Cơm
chúng ta ăn, áo chúng ta mặc, vật liệu chúng ta dùng, điều do mồ hôi nước mắt
của nhân dân mà ra. Vì vậy, chúng ta phải đền bù xứng đáng cho nhân dân. Muốn
làm được như vậy, chúng ta cần phải cố gắng thực hiện, cần, kiệm, liêm, chính.
Người nói: Ai chẳng muốn cơm no, ấm áo. Nhưng cuộc sống vật chất hết đời người
là hết. Còn tiếng tăm tốt xấu truyền đến ngàn đời sau. Người còn nói: Ở đời ai
cũng muốn ăn ngon, mặc đẹp. Điều đó là bình thường. Nhưng ăn ngon mặc đẹp một
mình liệu coi có được không!
Hồ Chí Minh thấm nhuần sâu sắc đặc trưng văn hóa phương Đông
là coi trọng hành động, triết lý “vô ngôn”, “tri hành hợp nhất”… Từ đó, Người
thường giải thích lý luận bằng thực tiễn, bằng hành động, bằng việc làm, vì
thấy làm đúng, làm phải, mọi người khắc làm theo. Thủ tướng Phạm Văn Đồng nhận
xét: “Mọi lời nói, việc làm của Hồ Chí Minh đều thiết thực và cụ thể”. Nói là
làm, thường là làm nhiều hơn nói, có khi làm mà không cần nói, tư tưởng thể
hiện trong hành động.
Phẩm chất nói đi đôi với làm của Hồ Chí Minh đã dạy chúng ta
về lẽ sống
“thật”, đối lập với giả dối. Người phê phán nghiêm khắc: “Có
những người miệng thì nói: phụng sự Tổ quốc, phụng sự nhân dân, nhưng bị vật
chất dỗ dành mà phạm vào tham ô, lãng phí, hại đến Tổ quốc, nhân dân”[25].
III. HỌC TẬP VÀ LÀM THEO TƯ TƯỞNG, TẤM GƯƠNG ĐẠO ĐỨC HỒ CHÍ
MINH VỀ NÊU CAO TINH THẦN TRÁCH NHIỆM, PHONG CÁCH GƯƠNG MẪU, NÓI ĐI ĐÔI VỚI LÀM
1.Sự cần thiết phải học tập và làm theo tư tưởng, tấm gương
đạo đức Hồ Chí Minh về nêu cao tinh thần trách nhiệm, phong cách gương mẫu, nói
đi đôi với làm trong giai đoạn hiện nay
– Học tập và làm theo tư tưởng, tấm gương đạo đức, phong
cách Hồ Chí Minh đối với Đảng và nhân dân ta là công việc thường xuyên lâu dài,
quan trọng, bởi tư tưởng Hồ Chí Minh là nền tảng tư tưởng của Đảng ta, tấm
gương đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh là những di sản tinh thần vô cùng to lớn
để lại cho chúng ta. Tuy nhiên, trong mỗi giai đoạn cách mạng, việc học tập và
làm theo Bác có những trọng tâm, trọng điểm, gắng với bối cảnh, điều kiện và
yêu cầu đặt ra trong sự nghiệp xây dựng, bảo vệ Tổ quốc, xây dựng Đảng.
Trong giai đoạn cách mạng hiện nay, thực hiện Cương lĩnh xây
dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội (bổ sung, phát triển
năm 2011), Chiến lược phát triển kinh tế – xã hội 2011 – 2020, đất nước đang
đứng trước những cơ hội lớn, đồng thời với những thách thức lớn.
Các quá trình lớn mang tính thời đại đang diễn ra hiện nay,
như: Sự phát triển mạnh mẽ của khoa học và công nghệ, toàn cầu hóa, liên kết
kinh tế quốc tế và khu vực, biến đổi khí hậu, cạn kiệt tài nguyên, ô nhiễm môi
trường… đang đặt ra cho mỗi quốc gia dân tộc, trong đó có Việt Nam, nhiều vấn
đề cần phải giải quyết.
Ở trong nước, thế và lực, sức mạnh tổng hợp của đất nước
tăng lên, uy tín quốc tế của đất nước ngày càng được nâng cao, tạo ra những
tiền đề quan trọng để thực hiện nhiệm vụ xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Những năm
tới đây là thời kỳ Việt Nam thực hiện đầy đủ các cam kết trong Cộng đồng ASEAN
và WTO, tham gia các hiệp định thương mại tự do thế hệ mới, hội nhập quốc tế
với tầm mức sâu rộng hơn nhiều so với giai đoạn trước, đòi hỏi Đảng, Nhà nước
và nhân dân ta phải nỗ lực rất cao để tận dụng thời cơ, vượt qua những thách
thức lớn trong quá trình hội nhập.
Kinh tế đã từng bước ra khỏi tình trạng suy giảm, lấy lại đà
tăng trưởng, nhưng vẫn còn nhiều khó khăn, thách thức. Kinh tế vĩ mô ổn định
chưa vững chắc; nợ công tăng nhanh, nợ xấu đang giảm dần nhưng còn ở mức cao,
năng suất, chất lượng, hiệu quả, sức cạnh tranh kinh tế thấp. Bốn nguy cơ mà
Đảng ta đã chỉ ra tiếp tục tồn tại, nhất là nguy cơ tụt hậu xa hơn về kinh tế
so với các nước trong khu vực và trên thế giới, nguy cơ “diễn biến hoà bình”
của thế lực thù địch nhằm chống phá nước ta; tình trạng suy thoái về tư tưởng
chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá”
trong một bộ phận cán bộ, đảng viên, công chức, viên chức và tệ quan liêu, tham
nhũng, lãng phí diễn biến phức tạp; khoảng cách giàu – nghèo, phân hoá xã hội
ngày càng tăng, đạo đức xã hội có mặt xuống cấp đáng lo ngại, làm giảm lòng tin
của cán bộ, đảng viên và nhân dân vào Đảng và Nhà nước. Bảo vệ chủ quyền biển,
đảo đứng trước nhiều khó khăn, thách thức lớn. Tình hình chính trị – xã hội ở
một số địa bàn còn tiềm ẩn nguy cơ mất ổn định.
Đảng đang tiếp tục kiên trì, kiên quyết thực hiện Nghị quyết
Trung ương 4 “Một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện nay” để ngăn chặn,
đẩy lùi tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống trong một
bộ phận cán bộ, đảng viên; củng cố niềm tin của Nhân dân.
Tình hình thế giới và trong nước tạo ra cả thời cơ, thuận
lợi và khó khăn, thách thức đan xen; đặt ra nhiều vấn đề mới, yêu cầu mới to
lớn, phức tạp hơn đối với sự nghiệp đổi mới, phát triển đất nước và bảo vệ độc
lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, đòi hỏi Đảng, Nhà
nước và nhân dân ta phải nỗ lực phấn đấu mạnh mẽ hơn.
Bối cảnh chung đó đang yêu cầu tăng cường giáo dục đạo đức,
lối sống trong Đảng và xã hội theo tư tưởng, tấm gương của Chủ tịch Hồ Chí
Minh, tập trung vào chủ đề “Nâng cao tinh thần trách nhiệm, phong cách gương
mẫu, nói đi đôi với làm”.
Nêu cao tinh thần trách nhiệm, phong cách gương mẫu, nói đi
đôi với làm còn trực tiếp góp phần tạo chuyển biến căn bản, mạnh mẽ về
chất lượng, hiệu quả giáo dục, đào tạo; đáp ứng ngày càng tốt hơn công cuộc xây
dựng, bảo vệ Tổ quốc. Giáo dục con người Việt Nam phát triển toàn diện và phát
huy tốt nhất tiềm năng, khả năng sáng tạo của mỗi cá nhân; yêu gia đình, yêu Tổ
quốc, yêu đồng bào; sống tốt và làm việc hiệu quả. Góp phần, hoàn thiện các
chuẩn mực giá trị văn hóa và con người Việt Nam, tạo môi trường và điều
kiện để phát triển về nhân cách, đạo đức, trí tuệ, năng lực sáng tạo,
thể chất, tâm hồn, trách nhiệm xã hội, nghĩa vụ công dân, ý thức tuân thủ pháp
luật; đề cao tinh thần yêu nước, tự hào dân tộc, lương tâm, trách nhiệm của
mỗi người với bản thân mình, với gia đình, cộng đồng, xã hội và đất
nước.
2.Nội dung học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh
về nêu cao tinh thần trách nhiệm, phong cách gương mẫu, nói đi đôi với làm
2.1. Nêu cao tinh thần trách nhiệm trong thực hiện mục tiêu
dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh
– Trách nhiệm cán bộ, đảng viên, công chức đối với Tổ quốc
và nhân dân hiện nay là nổ lực phấn đấu để thực hiện mục tiêu cao cả đó. Từ
trách nhiệm chung, mỗi cán bộ công chức phải hoàn thành nhiệm vụ, chức trách
được giao. Đặc biệt chú ý tới những công việc liên quan trực tiếp tới đời sống
hàng ngày của người dân.
– Nêu cao tinh thần trách nhiệm là mỗi cán bộ, đảng viên
phải xác định mình là công bộc của dân. Cần nhận thức sâu sắc rằng, công chức
không chỉ là một chức danh mà là một sứ mệnh. Sứ mệnh phụng sự Tổ quốc, phục vụ
nhân dân là thiêng liêng và cao cả. Cán bộ, đảng viên, công chức là những người
tiêu biểu, tiên tiến trong nhân dân, phải nêu gương trước nhân dân.
– Cán bộ, công chức không được lầm lẫn giữa sự ủy quyền của
Nhân dân với quyền lực cá nhân, dẫn tới chạy chức, chạy quyền, mua quyền, bán
quyền, lộng quyền, cửa quyền, tham quyền cố vị… Khi có quyền mà thiếu lương tâm
thì không thể nói tới phụng sự Tổ quốc, phục vụ nhân dân mà sẽ trở nên hủ bại,
biến thành sâu mọt, đục khoét của dân. Trong điều kiện cơ chế kinh tế thị
trường, mỗi cán bộ, đảng viên, công chức càng phải luôn cảnh giác, đề phòng
giặc “trong lòng”, nguy cơ “tự diễn biến”…
– Nêu cao tinh thần trách nhiệm là quán triệt, thực hiện
những lời dạy của Bác trong điều kiện và hoàn cảnh mới. Nhưng cái lớn nhất,
xuyên suốt, không thay đổi là thực hiện lý tưởng độc lập dân tộc và chủ
nghĩa xã hội. Phải biến ý chí, tinh thần trách nhiệm trong sự nghiệp giành độc
lập dân tộc, trong chiến đấu xóa nổi nhục nô lệ, lầm than thành ý chí tinh thần
trách nhiệm trong xây dựng đất nước và xã hội mới, nhằm xóa nỗi nhục nghèo nàn,
lạc hậu.
– Phải cụ thể hóa những lời dạy của Hồ Chí Minh về các chuẩn
mực đạo đức cách mạng đối với từng loại cán bộ, công chức để tổ chức thực hiện
thiết thực, có hiệu quả. Mỗi người phải xác định rõ cách thức và mức độ thể
hiện tinh thần trách nhiệm, ý thức phụng sự Tổ quốc, phục vụ nhân dân thông qua
nhiệm vụ cụ thể, trong từng hoàn cảnh cụ thể. Khi mỗi cán bộ, đảng viên, công
chức thấm nhuần, quán triệt sâu sắc tư tưởng và tấm gương vì nước quên thân, vì
dân phục vụ của Người, chắc chắn có thể vận dụng và thực hành tốt trong cương
vị công tác của mình.
2.2.Thực hiện tốt phong cách gương mẫu, nói đi đôi với làm
Trách nhiệm gương mẫu:
Theo Qui định số 101-QĐ/TW ngày 7/6/2012 của Ban Bí thư về
trách nhiệm nêu gương của cán bộ, đảng viên, nhất là cán bộ lãnh đạo chủ chốt
các cấp, yêu cầu cán bộ có chức vụ càng cao thì càng phải gương mẫu. Một trong
những nội dung phải gương mẫu là: tác phong sâu sát thực tế, gần gũi để thấu
hiểu tâm tư, nguyện vọng chính đáng của quần chúng nhân dân. Nêu cao ý thức
phục vụ nhân dân; làm việc với thái độ khách quan, công tâm, tập trung sức giải
quyết những lợi ích chính đáng của nhân dân; lắng nghe tâm tư, nguyện vọng của
nhân dân, chủ động đối thoại với nhân dân và cán bộ dưới quyền. Kiên quyết đấu
tranh với những biểu hiện vô cảm, quan liêu, cửa quyền, hách dịch và các hành
vi nhũng nhiễu, gây phiền hà nhân dân.
Quy định về trách nhiệm nêu gương cũng yêu cầu mỗi cán bộ,
đảng viên, nhất là cán bộ lãnh đạo chủ chốt phải có kế hoạch tu dưỡng, rèn
luyện theo cương vị công tác của mình và báo cáo với chi bộ, cấp ủy nơi công
tác để được góp ý, giúp đỡ, giám sát, tạo điều kiện thực hiện, coi đây là một
trong những căn cứ để đánh giá cán bộ, đảng viên cuối năm.
Mỗi cán bộ, đảng viên hằng ngày đều tự xem xét lại mình, xem
xét cái gì đúng, cái gì sai, nguyên nhân vì đâu và suy nghĩ, tìm cách sửa chữa
để làm việc tốt hơn, sống đẹp hơn. Người cán bộ, đảng viên cần khiêm tốn lắng
nghe, tiếp thu ý kiến phê bình của đồng chí, của quần chúng, của cấp dưới từ đó
chuyển thành nhận thức và hành động tự giác. Đây là vấn đề rất quan trọng đối
với việc rèn luyện phong cách người cán bộ cách mạng. Chính phong cách đó là cơ
sở để cho hoạt động của người cán bộ ngày càng hiệu quả, và là tấm gương đối
với quần chúng nhân dân, góp phần củng cố lòng tin của họ vào sự lãnh đạo của
Đảng đối với sự nghiệp cách mạng.
Nói đi đôi với làm:
– Hiện nay trong Đảng và xã hội ta, tình trạng “nói không đi
đôi với làm”, “nói một đàng làm một nẻo”, “nói mà không làm”, “nghĩ một đàng,
nói một đàng”, “nói với cấp trên khác, nói với cấp dưới khác” đang diễn ra ở
nhiều nơi, ở không ít người. Bệnh nói dối, làm sai, dối cấp trên, dối dân để
bớt xén vì lòng tham, bao che khuyết điểm cho nhau, hình thành phe phái… đang
gây bức xúc trong xã hội, làm mất niềm tin trong nhân dân.
– Thực hiện “nói đi đôi với làm” là phát huy truyền thống
đạo đức quý báu của dân tộc, là thực hành đạo đức cách mạng. Phải thực hiện từ
trên xuống dưới, từ người lãnh đạo cấp cao đến cán bộ, đảng viên, công chức
bình thường. Phải kiên quyết xóa bỏ những quy định quản lý lỗi thời buộc mọi
người gần như đồng tình với những việc “hợp pháp” nhưng rất không hợp lý… Phải
thực hiện công khai minh bạch, trước hết là chức trách của mỗi người để có sự
kiểm tra, giám sát của tổ chức, của Nhân dân. Trong giải pháp để thực hiện “nói
đi đôi với làm”, rất cần giáo dục lòng tự trọng, tinh thần trách nhiệm của mỗi
người, chống chủ nghĩa cá nhân trong chính mỗi người.
– Nói đi đôi với làm là để hướng dẫn nhân dân làm theo, đặc
biệt là với thế hệ trẻ. Chủ tịch Hồ Chí Minh đã từng căn dặn: “Muốn hướng dẫn
nhân dân,
mình phải làm mực thước cho người ta bắt chước”[26].
Nói đi đôi với làm phải gắn với nêu cao tinh thần trách nhiệm, vai trò gương
mẫu và chống chủ nghĩa cá nhân. Chỉ trên cơ sở này, cán bộ, đảng viên mới thu
phục được quần chúng, mới cảm hóa, lôi kéo họ tạo thành phong trào thực tiễn
rộng lớn để xây dựng, phát triển đất nước, thực hiện nghị quyết của Đảng.
2.3. Đưa việc học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí
Minh trở thành công việc thường xuyên, quan trọng của tổ chức đảng, chính
quyền, đoàn thể, mỗi cán bộ, đảng viên, công chức, gắn với công tác xây dựng
Đảng, chính quyền nhà nước trong sạch, vững mạnh
Trong thực hành làm theo tấm gương đạo đức của Bác Hồ, việc
nêu cao tinh thần trách nhiệm, phong cách gương mẫu, nói đi đôi với làm phải
gắn chặt với nhau, phải thực hiện đồng thời với cần, kiệm, liêm, chính, chí
công, vô tư, hết lòng, hết sức phụng sự Tổ quốc, phục vụ nhân dân. Đặc biệt cần
nêu cao trách nhiệm gương mẫu của cán bộ, đảng viên, nhất là cán bộ lãnh đạo
chủ chốt các cấp. Kiên quyết đấu tranh chống chủ nghĩa cá nhân.
– Nghị quyết Trung ương 4 khóa XI đã chỉ rõ: việc học tập và
làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh là một trong những giải pháp chủ yếu của
công tác tư tưởng, lý luận để xây dựng Đảng. Nội dung nêu cao tinh thần trách
nhiệm, phong cách gương mẫu, nói đi đôi với làm gắn bó chặt chẽ với các chủ đề
của Cuộc vận động “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh” và thực
hiện chỉ thị số 03-CT/TW của Bộ Chính trị những năm qua. Do vậy, tiếp tục thực
hiện “nêu cao tinh thần trách nhiệm, phong cách gương mẫu, nói đi đôi với làm
phải” trở thành công việc thường xuyên.
– Nêu cao tinh thần trách nhiệm, phong cách gương mẫu, nói
đi đôi với làm là thực hành đạo đức cách mạng. Đạo đức cách mạng theo Hồ Chí
Minh không phải tự dưng mà có. Không phải bất cứ ai sinh ra trong thời đại mới
thì sẽ có đạo đức mới, sinh ra trong phong trào cách mạng thì sẽ có đạo đức
cách mạng. Đó là kết quả của sự khổ công rèn luyện, của một quá trình tu dưỡng
công phu, lâu dài. Nếu không có ý thức và quyết tâm, không có tinh thần bền bỉ
phấn đấu thì sự suy thoái về phẩm chất, sự trượt dốc trong lối sống trước cám
dỗ của đồng tiền và quyền lực, sẽ là một tất yếu không thể tránh khỏi. Chủ tịch
Hồ Chí Minh đã dạy: “Đạo đức cách mạng không phải trên trời sa xuống. Nó do đấu
tranh, rèn luyện bền bỉ hằng ngày mà phát triển và củng cố. Cũng như ngọc càng
mài càng sáng, vàng càng luyện càng trong”[27].
– Với toàn Đảng, Hồ Chí Minh khẳng định: Đảng ta là một đảng
cầm quyền. Về bản chất, đó là đảng của giai cấp công nhân, đồng thời là đảng
của nhân dân lao động, của dân tộc. Đảng đại biểu cho lợi ích của giai cấp và
dân tộc. Đảng quy tụ những người kiên quyết nhất, hăng hái nhất, trong sạch
nhất, tận tâm, tận lực phụng sự Tổ quốc và nhân dân. Đảng cầm quyền lãnh đạo
đất nước thực hiện mục tiêu độc lập và dân tộc và chủ nghĩa xã hội.
Tuy nhiên, Đảng cầm quyền cũng dễ dẫn đến xa dân, quan liêu,
mệnh lệnh. Đảng cầm quyền trong điều kiện kinh tế thị trường, đảng viên càng dễ
bị tha hóa, biến chất, suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống. Cán
bộ, công chức giữ vị trí lãnh đạo, quản lý dễ xa vào tham nhũng, tiêu cực. Vì
vậy, mỗi tổ chức Đảng, mỗi đoàn thể chính trị – xã hội, mỗi cán bộ, đảng viên
phải luôn luôn cảnh giác với chính mình để không sa ngã bởi nhiều cám dỗ. Phải
thường xuyên học tập và làm theo tư tưởng và tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh.
Phải “Nhận rõ phải, trái. Giữ vững lập trường. Tận trung với nước. Tận hiếu
với dân”[28].
Cần quán triệt sâu sắc chỉ dạy của Người trong Di Chúc:
“Đảng ta là một Đảng cầm quyền. Mỗi đảng viên và cán bộ phải thật sự thấm nhuần đạo
đức cách mạng, thật sự cần kiệm liêm chính, chí công vô tư. Phải giữ gìn
Đảng ta thật trong sạch, phải xứng đáng là người lãnh đạo, là người đày tớ thật
trung thành của nhân dân”./.
[1] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.6, tr.346.
[2] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.6, tr.489.
[3] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.6, tr.489 – 490.
[4]Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.6, tr.89
[5]Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.6, tr.490.
[6] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.6, tr.490.
[7] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.2, tr.260.
[8] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.1, tr.263.
[9] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.12, tr.213.
[10] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.3, tr.430.
[11] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.5, tr.108.
[12] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.5, tr.250, 699.
[13] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.5, tr. 699.
[14] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.3, tr.198.
[15] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.3, tr.265.
[16] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.3, tr.308.
[17] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.3, tr.505.
[18] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.4, tr.240.
[19] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.3, tr.161.
[20] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.3, tr.161.
[21] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.8, tr.236.
[22] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.5, tr.552.
[23] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.7, tr.59.
[24] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.4, tr.31.
[25] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.6, tr.494.
[26] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.5tr.552.
[27] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.9 tr.293.
[28] Hồ Chí Minh: Toàn tập, t.7 tr.480.